Trước khi thuyền cập cảng trời còn đang mưa nhỏ. Thường Hành đứng ở boong tàu nheo lại đôi mắt nhìn cảng sương mù mênh mông, rốt cuộc nhớ lại một chút ấn tượng về Thượng Hải. Đơn giản là khi còn nhỏ cửa nhà có quán đậu rang, đêm Thượng Hải xa hoa truỵ lạc cùng phu nhân cách vách nuôi con chó cao quý lông trắng. Con chó kia có cái tên quý khí bức người, lúc sủa còn ồn ào hơn cả tiếng tua bin tàu thủy, nửa đêm đến kì còn hơn cả Alpha đến tuổi mà chưa tìm được người yêu. Nhưng cố tình nơi này lại có lãng mạn mà Paris không có.
Thường Hành lật qua lật lại lãng mạn này trong lòng, luôn cảm thấy nó mang theo mùi nước hoa của Paris lại có dư hương khô nóng của ăn vặt đầu đường ở Thượng Hải. Tiếng còi tàu thủy kêu inh ỏi, Thường Hành xoay người, lưng dựa ở trên mép thuyền xem mặt biển và con thuyền thấp thoáng. Chúng nó như là điểm mốc nhỏ trên la bàn, vây quanh cảng ngày đêm.
Đại để là sắp vào cảng, boong tàu bỗng nhiên nhiều thêm mấy người. Thường Hành mắt nhìn thẳng nhìn chằm chằm gợn sóng, thẳng đến phía sau lưng chạm vào khẩu súng mới đột nhiên xoay người dùng dao giấu ở cổ tay áo cắt đứt cổ một Beta. Mùi máu tươi nháy mắt vỡ ra, boong tàu lặng im trong chớp mắt vang lên tiếng súng rền. Thường Hành tránh ở sau thùng hàng ảo não sửa sang lại ống tay áo, dùng ngón tay xoa máu dính ở tây trang, tức giận đến ngứa răng: "Mẹ kiếp, bộ quần áo này tốn bao nhiêu tiền của ông." Nói xong móc súng ra, trực tiếp bắn chết một Beta xông tới.
Bình luận truyện