Một năm nọ, trong một ngày hè ấm áp, nàng cùng hắn ở dưới gốc hòe, cùng mặc sức tưởng tượng về tương lai: có non xanh, có nước biếc, có một thị trấn nho nhỏ, có chàng – có thiếp. Ai có thể đoán được chỉ vài năm sau, hắn đã trở thành một danh tướng, danh chấn tứ quốc, vinh hạnh được công chúa yêu thương. Mà cũng đâu có ai ngờ được nàng tòng quân lưu lạc, trưởng thành trong sương gió, trở thành một vị "Chiến thần" được người đời tôn kính, ngưỡng mộ. Gặp nhau trên chiến trường, họ sẽ làm thế nào đây?
Mưa gió quay cuồng, máu nhuộm tịch dương, trống trận vang trời; mơ một ngày quay trở về cố hương, lệ thấm đẫm ánh trăng, đừng cười ta say. Huynh đệ nghĩa nặng, nữ nhân tình trường, chúng ta là ngọn thương vươn cao đón gió. Mưa bụi Giang Nam, khói báo động nơi đại mạc (1), dùng sinh mệnh của ta đổi lấy hạnh phúc trường tồn vĩnh viễn của giang sơn. Ân oán khắc sâu, yêu hận khó giải, dùng sinh mệnh của ta có thể xóa bỏ được hay không? Chúng ta ưỡn ngực, ngẩng cao đầu.
Cuốn sách này thuật lại hết thảy câu chuyện về một người con gái giả nam trang tòng quân đánh giặc, về chiến tranh, về triều đình, về tướng quân, về hoàng tử...... Cuốn sách này ngoại trừ nữ chính, tuyệt đại bộ phận nhân vật còn lại đều là nam nhân, trong đó có vô số loại nam nhân, tốt có, bại hoại có, chỉ có điều tất cả đều là người thực tế, không ai vì một người con gái mà phải sống, phải chết. Trong lòng họ, mãi mãi không có gì trọng yếu bằng giang sơn, danh lợi so với tình yêu vĩnh viễn có sức mê hoặc lớn hơn...... Có bạn hỏi chẳng lẽ trong câu chuyện này không có tình yêu sao? Đương nhiên là có, nhưng chẳng lẽ cứ phải sống chết bên nhau thì mới gọi là tình yêu?
Bình luận truyện