Tình hình là thụ cao 189, còn công cao 190, xét về ngoại hình thì thụ có cơ bụng sáu múi, cơ bắp đầy đủ, dẫu sao nhìn ngang ngó dọc, nhìn lên nhìn xuống vẫn thấy thụ ra dáng công hơn. Vậy mà... thôi thì số phận nó bất công vậy đó, rõ ràng công không có cơ bụng cũng chẳng có cơ bắp thế nhưng công thì vẫn là công thôi. Nói chung bé thụ chỉ có thể chấp nhận số phận của bản thân mà thôi. Câu chuyện xoay quanh việc thụ luôn thắc mắc và luôn luôn tranh thủ thời gian hỏi công xem tại sao nhìn bề ngoài, cậu rõ ràng có thiên phú làm công hơn nhưng tại sao lúc nào cậu cũng phải chịu cảnh làm thụ?
Thụ muốn trải nghiệm cảm giác làm công, nên hết lần này đến lần khác chạy ra ngoài tìm kiếm mấy tiểu mỹ thụ đáng yêu để bản thân tỏ ra phong phạm của công. Nhưng oai đâu không thấy chỉ thấy lần nào cũng bị công ' dịu dàng', còn không quên 'mỉm cười ôn hòa' đưa thụ về nhà. Làm gì thì chắc mấy nàng hủ tự biết rồi ha, khỏi nói cho đỡ tốn công. Nhưng thôi thì cũng phải có đoạn đầu chứ. Đến nhà , công ôn nhu mở cửa, thực ôn nhu đóng môn, thực ôn nhu đem thụ để xuống giường, thực ôn nhu đè lên …
Bình luận truyện